Sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 4 pdf ebook doc epub word wattpad prc đọc online Tác giả: Shiori Ota.
👉 Link Sách: https://bit.ly/2IFMxh5
1. Review sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 4
Sách ebook review Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 4 file pdf dowload word audio mp3 Tác giả: Shiori Ota trong danh mục: Sách văn học / Light novel có giá chỉ: 95.200 ₫, xếp hạng: , đi kèm với hơn: 18 nhận xét, đánh giá từ độc giả.
2. Thông tin sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 4
Sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 4 Tác giả: Shiori Ota, Công ty phát hành Thái Hà Ngày xuất bản 08-2020 Kích thước 13 x 19 cm Dịch Giả Đỗ Nguyên Loại bìa Bìa mềm Số trang 392 SKU 1803350801896 Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Hà Nội.
3. Mô tả sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 4
Sakurako và bộ xương được chôn dưới gốc anh đào (tên gốc: Sakurako-san no ashimoto ni wa shitai ga Umatteiru) là series light novel trinh thám của tác giả Ota shiori, minh họa bìa Tetsuo. Đến nay series đã đạt được con số ấn tượng 1,5 triệu bản in. Tác phẩm cũng được chuyển thể sang rất nhiều phiên bản như TV series anime, drama live-action, manga.Mùa đông tại Asahikawa – Hokkaido vừa dài vừa lạnh. Nhân một ngày trời trở ấm bất thường, tôi – Shoutarou cùng với cô tiểu thư xinh đẹp mê mẩn xương Sakurako lên rừng tìm xương cốt. Ý tưởng này do người thầy giáo đẹp trai nhưng trái tính Isozaki của tôi đề xuất, đồng thời thầy ấy cũng nằng nặc đòi đi theo. Tại đây, thầy nhận được tin báo một học trò cũ bị mất tích. Chưa hết, bạn thân của chị gái này cũng đã biến mất vài năm trước, khi thầy Isozaki vẫn còn là chủ nhiệm lớp của họ… “Tháng mười một, bươm bướm tan.”Lethe Diana – Loài bướm mắt rắn yêu thích xác động vật thối rữa, vốn sinh sôi mạnh mẽ tại vùng Fukushima nay lại xuất hiện bất thường ở Hokkaido giữa mùa đông lạnh giá. Tựa hồ điềm báo cho những thi thể đang ở rất gần dưới gót chân Sakurako, đợi chờ được cô khám phá. Tập 4 của bộ truyện trinh thám Sakurako và bộ xương dưới gốc anh đào rất được yêu thích đã đến rồi đây!Mục lục:Mở đầu Xương thứ nhất: Con mèo tiết lộ điều gì? Xương thứ hai: Khi cháu lấy chồng Xương thứ ba: Tháng mười một, bươm bướm tan KếtThông tin tác giả:Shiori Ota: sinh ra ở Sapporo, Hokkaido. Cô sống ở thành phố Asahikawa đến năm 2012 . Khi ra mắt tác phẩm trên trang web E*Every Star, cô được đánh giá cao về bút lực và trở nên nổi tiếng. Cùng năm đó, bộ truyện Sakurako và Bộ xương dưới gốc anh đào đạt giải thưởng xuất sắc (Với bút danh Eleanor.S) trong Hạng mục Giải thưởng truyện E-book của E*Every Star (Kadokawa Shoten). Ngoài ra, cô còn đoạt một số giải xuất sắc như Giải thưởng Kaito Royale Novel, Giải thưởng cuộc thi tiểu thuyết tổ chức bởi E*Every Star và Quartet, trong mọi cuộc thi khả năng viết lách của cô đều được đánh giá cao.TetsuoTrích đoạn sách:Tôi nhìn hai chị gái đang khóc lóc bấu víu lấy thầy Isozaki, bất chợt nhận thấy một cục bông trắng lọt vào tầm mắt. “Chị Sakurako…?” “Gì thế?” “À… chẳng là, hãy nhìn xuống dưới chân Hector đi.” Hector vẫn một lòng một dạ tiếp tục đào hố, bất chấp cả tứ chi lẫn đầu mũi đều đã bám đầy bùn đất. Bên cạnh cái xác của chị Futaba mà Sakurako đã đào lên, khoảng chỗ xương vai lại lòi ra một thứ tròn tròn màu trắng. “… Hộp sọ?” Sakurako cũng lập tức nhận ra nó. Thứ vừa đào được lên chính xác là một hộp sọ người đã bị vỡ nát. “Có tới… hai… hộp sọ?” Tôi rụt rè hỏi Sakurako. Cô ấy liền gật đầu thật thấp. “Đúng rồi. Không sai đâu… Quan sát phần mày không có mấu lồi, xương trán dốc nên là phụ nữ. Dựa theo độ bào mòn của răng thì tuổi người này phải tầm từ ba mươi tới bốn mươi rồi.” Một sự im lặng căng thẳng sượt qua chúng tôi. “Còn cả người khác ư…?” Câu hỏi của thầy giáo khiến hai chị gái đều vội vã lắc đầu nguầy nguậy. “Không biết ạ! Lúc bọn em chôn làm gì có ai khác!” Nhưng hai người này đã luôn lừa chúng tôi. Tôi muốn tin những lời nói đó, nhưng đồng thời cảm thấy khó tin tưởng nổi. Có lẽ thầy Isozaki cũng vậy. “Đúng rồi… Thời gian cũng chưa lâu đến thế. Có lẽ… cái này là do cố tình đẩy nhanh quá trình xương hóa.” “… Xương hóa?” Tôi có dự cảm không lành. “Là lột xương. Không dùng chất tẩy trắng hay chất tráng ngoài gì cả. Có lẽ kẻ này đã dùng cùng cách của chị, ninh xương lên rồi lột bỏ thịt. Không phải do hoạt động của enzyme, vi sinh vật hay lũ côn trùng gây ra.” “Nhưng đó là… xương người cơ mà…?” Giọng chị Minami không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Sakurako khẳng định, “Không sai, là người.” – Thế rồi lại nhận ra thêm một điều gì đó. “… Không có bướm.” “Bướm…?” Sakurako vội vàng đẩy cái hộp sọ kia cho tôi cầm rồi một lần nữa quay sang cái hộp sọ của chị Futaba. “Nhóc, em nhìn có thấy… điểm chung của xương này không?” “Ơ?” Tôi không thể cứ cầm nó mãi được, liền đặt hộp sọ xuống đất. Sakurako cũng đặt hộp sọ của chị Futaba xuống. Chị Minami và Hitoe la lên kinh hoảng nhưng cô ấy chẳng thèm để tâm. “Nhóc, em coi kỹ đi.” “Em, em không hiểu lắm! Em chỉ thấy được là hộp sọ nào cũng bị thiếu một ít xương.” “Đúng thế.” Tôi không nghĩ mình sẽ nói trúng, ai dè đấy dường như chính là câu trả lời Sakurako mong muốn. “Điểm chung là… cả hai đều không có bướm.” “… Là sao ạ?” Giọng Sakurako run lên. Nhưng lại không có vẻ gì là buồn khổ hay tức giận – mà là hưng phấn. Cô ấy nhìn hai hộp sọ vỡ rồi nói với giọng cực kỳ bấn loạn. “A, trời! Em thật làm chị bực quá đi! Nó đều không có xương cánh bướm ! Xương cánh bướm là phần xương nằm ở đáy mặt trước của phần xương trán, là miếng xương tỏa cánh ở khoảng giữa mũi và mắt trông như hình cánh bướm đấy! Con người có một con bướm nằm ở chính giữa mặt. Mấy thi thể này, mấy xác chết bị chôn này… cả hai đều không có xương cánh bướm.” Vừa trỏ vào hai mắt mình nói một thôi một hồi, Sakurako liền hung hăng thộp lấy vai chị Minami. “Hãy nói cho chị biết. Tay họa sĩ kia là kẻ thế nào?” “Một người lạ lắm. Anh ấy đẹp như con gái, mà rất khỏe…” Câu hỏi đó lại không phải chị Minami mà do chị Hitoe cướp lời đáp. Như có ý nói em biết rõ hơn này. “Hãy nói cụ thể hơn đi!” Nhưng có vẻ như Sakurako không muốn hỏi chuyện đó. “Chuyện là… không có lông… cả người anh ấy đều không có lông.” Lần này, chị Minami lên tiếng với giọng hơi khó mở lời. “Bình thường anh ấy vẫn đội tóc giả, nhưng thật sự là cơ thể… thật sự là không hề có lông. Vậy nên anh ấy cứ hay so mình với con sâu lá…” “Sâu lá…” Sakurako lặp lại. Chợt như nhận ra điều gì đó, chị Hitoe liền mở tròn mắt. “Cậu nói gì thế! Minami, chẳng lẽ cậu cho rằng anh Hanabusa giết người sao!? Không thể có chuyện đó!” “Đứa nào? Là đứa nào trong hai bọn em kể cho tay họa sĩ đó về thi thể của bạn mấy đứa. Nếu không thì hắn ta sẽ không chôn cái xác này cùng một chỗ đâu? Là ai nói?” Sakurako lờ đi lời phản bác của chị Hitoe, quát hai người họ. Nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào chị Minami. Chị Minami không thể trả lời câu hỏi của Sakurako, liền lảng ánh nhìn đi nơi khác. “Em đã nói đúng không?” Bờ môi chị Minami không buông ra câu khẳng định mà là một tiếng thở dài cam chịu. “… Em nghĩ có thể nói được chuyện này với anh ấy. Anh ấy là một người kì lạ. Nếu muốn tạo dựng một mối quan hệ đặc biệt, hai người cần có bí mật chung… Hơn nữa, em không nói lộ ra mọi chuyện anh ấy cũng sẽ nhìn thấu được tất cả… như chị vậy.” Chị Minami nói thế rồi nhìn Sakurako, thế rồi chị ấy phẩy tay. “Có lẽ chính là anh họa sĩ Hanabusa đấy.” “Cậu nói cái gì vậy!?” Chị Minami gục xuống, lại ôm lấy chính bản thân mình. “Hitoe không nhận ra sao? Anh họa sĩ… không chỉ đơn giản là một người dịu dàng thôi đâu.” Thế rồi chị Minami ệch ra cười. Như thể đang mai mỉa mối quan hệ giữa chị Hitoe và người có tên là anh họa sĩ Hanabusa kia. “Trước khi rời khỏi chỗ này… tớ từng nghĩ tới chuyện xé đi bức tranh vẽ Hitoe sắp sửa hoàn thành. Anh họa sĩ Hanabusa đã để ý thấy – tớ cứ tưởng anh ấy sẽ cáu với mình, ai ngờ anh ấy không hề nổi giận với tớ. Còn nói em thích thì cứ làm…” Chị Minami vuốt một lọn tóc rối bù xù của chị Hitoe rồi thả tung theo gió. “Anh ấy còn nói thêm là chỉ cần Hitoe có ở đây, anh sẽ vẽ ra được rất nhiều bức tranh… nên nếu em thật sự muốn phá thì phá tranh cũng vô ích.” “Chuyện này…” “Anh Hanabusa đang kích tớ giết Hitoe. Có thật là vậy không, tớ đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều… Thế rồi anh ấy đã vẽ một đôi cánh lên lưng tớ… bằng con dao vẽ sắc nhọn.” Chị Minami lại vòng tay ôm lấy thân thể mình – và giờ tôi đã nhận ra. Chị ấy không hề ôm lấy người mình. Không phải vậy. Chị ấy vòng hai tay lại, những ngón tay thân thương vuốt ve vết sẹo hình đôi cánh bướm khắc trên lưng mình. “Những thứ được an bài sẵn trên thế gian này tồn tại vì những ‘kẻ không có cánh’. ‘Kẻ có cánh’ không cần làm phiền đến thứ đó. Họ chỉ cần trừ bỏ những sinh vật gây phiền nhiễu kia là được. Những thứ không đẹp đẽ cũng chẳng cần thiết trên cõi đời này.”