Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2 – Tặng Kèm Bookmark

Sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2 – Tặng Kèm Bookmark pdf ebook doc epub word wattpad prc đọc online Tác giả: Oda Shiori.

👉 Link Sách: https://bit.ly/3reczII

1. Review sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2 – Tặng Kèm Bookmark

Sách ebook review Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2 – Tặng Kèm Bookmark file pdf dowload word audio mp3 Tác giả: Oda Shiori trong danh mục: Sách văn học / Light novel có giá chỉ: 93.500 ₫, xếp hạng: , đi kèm với hơn: nhận xét, đánh giá từ độc giả.

👉 XEM SÁCH

2. Thông tin sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2 – Tặng Kèm Bookmark

Sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2 – Tặng Kèm Bookmark Tác giả: Oda Shiori, Công ty phát hành Thái Hà SKU 9630137773013 Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Hà Nội.

3. Mô tả sách Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2 – Tặng Kèm Bookmark

Sakurako Và Bộ Xương Dưới Gốc Anh Đào – Tập 2Sakurako và bộ xương dưới gốc anh đào (tên gốc: Sakurako-san no ashimoto ni wa shitai ga Umatteiru) là series light novel trinh thám của tác giả Ota shiori, minh họa bìa Tetsuo. Đến nay series đã đạt được con số ấn tượng 1,5 triệu bản in. Tác phẩm cũng được chuyển thể sang rất nhiều phiên bản như TV series anime, drama live-action, manga.Ở một dinh thự kiểu cổ tọa lạc nơi thị trấn Asahikawa, Hokkaido, có một cô gái tên Sakurako sinh sống. Một cô tiểu thư rất khác với lẽ thường, rất yêu xương, có thể từ xương và tử thi tìm ra sự thật. Đi cùng người con gái như vậy, một học sinh cấp ba bình thường như tôi cũng dính líu vào những chuyện liên quan tới xương cốt…Khi mùa hè bắt đầu, tôi cùng Sakurako ra ngoài chơi, vô tình gặp được một bộ xương ngủ vùi lặng lẽ trên con đường núi. Bí mật đáng buồn ẩn sau bộ xương đó là…Bộ truyện trinh thám rất được yêu thích, thể hiện tài năng của thời đại mới này xin được tiếp tục!Về tác giả:Oda ShioriSinh ra ở Sapporo, Hokkaido. Bà sinh sống ở thành phố Asahikawa cho đến năm 2012. Bà trở nên nổi tiếng với khả năng hành văn tốt khi tác phẩm của ông được xuất bản tại trang đăng tiểu thuyết trên mạng. Cùng năm đó, bộ truyện Sakurako và bộ xương được chôn dưới gốc anh đào đạt giải thường xuất sắc trên trang sách ebook. Bà được đánh giá rất cao về khả năng viết lách trong mọi cuộc thi mình tham gia.Minh họa bìaTetsuoBố cục sách:Mở đầuXương thứ nhất … Bộ xương nằm ngủ giữa mùa hèXương thứ hai … Nhà em ở đâu?Xương thứ ba … Kẻ đáng chếtTrích dẫn:Lúc tôi sắp bỏ cuộc và định quay lại đồn cảnh sát, chiếc Kangoo bóng loáng của Sakurako cuối cùng cũng xuất hiện. Dù tôi lo lắng Liệu cô ấy có biết công viên này ở chỗ nào không, nhưng hóa ra đó chẳng phải là vấn đề. Có vẻ cô dùng thiết bị dẫn đường trên xe nên lập tức tìm thấy nơi này. Tiện lợi quá.“Thật là. Tại nhóc nên chị phải dậy sớm đấy.”“Xin lỗi. Nhưng em không nghĩ ra cách nào khác.”Chắc đây là lần đầu tiên tôi thấy vui mừng đến như vậy khi gặp Sakurako.“A, đây là người quen của em, chị Kujou Sakurako ạ.”Lúc nãy viên cảnh sát ngồi chờ trong xe, nên tôi chỉ vào Sakurako đang đóng cửa xe Rầm! giới thiệu với anh ấy.“Tô Tôi tên Utsumi Hiroki.”Viên cảnh sát đang có vẻ ngái ngủ liền đứng bật dậy, cúi chào. Có lẽ anh ấy không ngờ người tôi đang đợi lại là một mỹ nhân thế này. Đặc biệt, Sakurako đã được bà giúp việc sửa soạn cho đàng hoàng, mặc chiếc áo bằng vải phin nõn hơi mỏng, váy bằng vải jean dài tới đầu gối có dây kéo ở giữa. Cô trang điểm nhẹ nhàng, trông có vẻ người lớn và nữ tính khác hẳn bình thường.“… À em cũng chưa tự giới thiệu nhỉ?”Anh ấy tên Utsumi ư… Đến giờ tôi mới nhận ra hai chúng tôi vẫn chưa tự giới thiệu với nhau. Nhưng tôi chỉ được đáp lại một cách nhạt nhẽo “À, ừm…” như thể sao cũng được. Anh Utsumi có vẻ đã hoàn toàn bị Sakurako hớp hồn. Cô ấy nếu chịu ngậm miệng lại thì đúng thật là mỹ nhân.Sau khi tôi đằng hắng vài cái, anh Utsumi quay về phía tôi như thể bị giật mình. Tôi lặp lại tên mình một lần nữa, nhưng chỉ nhận được câu đáp lời: “Vậy hả” chẳng có chút hứng thú gì.“Cái tên nghe có vẻ cổ nhỉ, à, ừ, ý nghĩa hay đấy chứ. Cứ như trong phim cổ trang ấy.”“Em được lấy cái tên ấy từ ông cố đấy ạ.”Tên của tôi được truyền lại từ ông cố, ông là người chính trực, dù gia đình đã chịu nhiều khổ đau và mất mát. Nhưng ông nội thường hay nói với tôi: “Con người sống trên đời phải chịu mất mát ở một mức độ nào đó mới tốt. Không nên nghĩ mình sẽ luôn luôn thành công.”“Nhóc nói có máu sao?”“À… có máu trên trang phục của bé.”Sakurako có vẻ chẳng thèm quan tâm đến nguồn gốc cái tên của tôi hay sự tồn tại của anh Utsumi, lập tức nhìn sang bé Ii.“Em có nhìn nhầm không ạ?”Giờ bé Ii không ngồi trong bãi cát nữa mà đang cúi người trên đống sỏi, chơi xúc đất cứng bằng cái mai ai đó bỏ quên. Tôi vừa ôm bé lên vừa nói, còn Sakurako nheo mắt nhìn.“Ừm.” Cô đưa mũi sát đến cái vết màu đỏ. “Đúng thế. Như nhóc đã nói, đây hẳn là máu. Hừm, nhưng máu người hay động vật thì chị cũng không phânbiệt được.”“Đúng rồi, có khi không phải máu người nhỉ?”Ngẫm lại, chắc gì đây đã là máu người. Dù chẳng thể coi là chuyện tốt đẹp gì nếu có sinh vật nào đó bị tổn thương, nhưng tôi vẫn mừng nếu đây không phải máu của một ai đó.“Tuy nhiên, chắc chắn đây là dấu bàn tay con người. Hẳn là phụ nữ. Có khác biệt tùy cá nhân, nhưng đa phần phụ nữ có ngón đeo nhẫn ngắn hơn ngón trỏ. Tuy nhiên cũng có những người như chị, ngón đeo nhẫn dài hơn.”Nói xong, Sakurako cho chúng tôi xem bàn tay của chính mình. Đúng là trên bàn tay của Sakurako, ngón đeo nhẫn dài hơn ngón trỏ. Tôi cũng thế, nhưng trường hợp của tôi thì độ cao hai ngón không chênh lắm.“Chuyện này có nguyên do gì ạ?”“Trong thời kỳ mang thai nhi, lượng hormone nam tính nhận được sẽ quyết định độ dài của ngón đeo nhẫn. Những người có ngón đeo nhẫn dài thì thường nam tính hơn.”Ra vậy. Sakurako quả thực có hơi… không được nữ tính lắm.“Hừm.” Sakurako quay sang xem cánh tay bé Ii.“Có chuyện gì thế ạ?”“Ừ, chị vừa nhận ra một điều.”Cảnh giác trước ánh mắt của Sakurako, bé Ii lại giấu cánh tay đi.“Xin lỗi, cho chị xem khuỷu tay trái được không?”“Hông ược.”Chắc ý bé là không được.“Sao thế, đau hả?” Sakurako nheo mắt. “Vẫn còn đau sao? Đáng lẽ bây giờ không còn đau nữa mới phải chứ. Hay thấy không thoải mái?”Nói rồi cô quỳ gối xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đã nắm chặt trước ngực của bé Ii.“Chị hứa đấy. Nhất định sẽ không đau đâu. Chị chỉ muốn kiểm tra chút thôi.”“Bé Ii, sẽ ổn thôi mà.”Dù không biết Sakurako định kiểm tra gì, nhưng tôi vẫn bảo bé Ii làm theo. Bé nheo mắt lại nhìn Sakurako chằm chằm, có vẻ vẫn còn nghi ngại. Nhưng Sakurako hoàn toàn không thúc giục, cũng không mắng mỏ, chỉ yên lặng chờ đợi. Cuối cùng bé cũng hơi nơi lỏng cảnh giác, rụt rè đưa tay ra.“Lúc nãy khi mới thấy đứa bé này chị đã nhận ra, bé rất bảo vệ cánh tay trái của mình phải không?”“Vâng, chị nói em mới nhớ, đứa bé này nhất định không cho người ta cầm tay trái.”“Ừm. Có vẻ trong quá khứ bé từng bị gãy xương khuỷu tay trái. Nhìn này, ở đây. Nếu mọi người quan sát kỹ sẽ thấy khuỷu tay trái của bé bị vẹo vào bên trong.”Sakurako nói rồi đưa ngón trỏ nhẹ nhàng lần theo cổ tay trái của bé Ii cho đến đầu ngón út.“Có vẻ bé bị gãy khớp khuỷu tay. Gãy rứt xương là khi phần đầu xương tạo thành khớp bị nứt một mảnh, nhưng nếu mảnh xương bị nứt không thể liền lại thì sẽ gây cản trở cho chuyển động của khớp xương như thế này.”“Mảnh xương?”“Xương là một bộ phận có thể phát triển và tái tạo của cơ thể. Nói cho dễ hiểu thì quá trình tái tạo xương gặp vấn đề. Khớp xương chuyển động do cơ bắp và dây chằng kéo, nhưng nếu cánh tay bị ai đó kéo mạnh, phần xương dính với cơ bắp sẽ bị rứt ra. Nếu không được điều trị tử tế sẽ gây ảnh hưởng lên hoạt động của khớp xương.”“Chị nói do tay bị kéo quá mạnh ư…”Đúng là cánh tay bé Ii hơi vẹo về phía trong. Nếu so với tay tôi lại càng thấy rõ ràng. Cánh tay tôi vươn ra thì hoàn toàn thẳng thớm. Ở tay tôi, ngón tay cái hướng ra ngoài so với khuỷu tay, còn tay bé hơi vẹo vào trong.Theo lời Sakurako, trẻ em rất dễ bị gãy rứt xương. “Nếu cánh tay bị ai kéo mạnh.” Những lời đó vang vọng trong lòng tôi không biết bao nhiêu lần.“Trường hợp này gọi là chứng biến dạng khuỷu vẹo trong. Điều may mắn là nó sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm tới cuộc sống thường nhật của bé, bây giờ hẳn cũng không đau mấy nhưng sẽ gây cảm giác hơi khó chịu. Hơn nữa bé chắc còn ký ức về cơn đau đó.” “Chà, cô nhìn qua thôi mà cũng biết nhiều quá nhỉ?” Anh Utsumi kêu lên thán phục.Đúng thế, đây chính là điểm tuyệt vời ở Sakurako! Tôi cảm thấy hãnh diện như chính mình được khen vậy.“Ngoài ra chị còn phát hiện được điều gì khác không ạ?”Tiến triển thế này rất tốt, cứ như vậy ta sẽ tìm ra thông tin liên quan đến lai lịch của bé thôi – tôi nghĩ vậy và cất giọng hồ hởi, nhưng Sakurako lại chớp chớp mắt, vẻ mặt rất hoang mang.“Chuyện gì nữa cơ? Thế này vẫn chưa đủ ư?”“Hả? A, a, nếu có thể thì em muốn tìm ra lai lịch của bé…”Khi tôi bối rối đáp, Sakurako cau mặt khó chịu.“Nhóc thật đần độn.”“Hả?” Tôi và anh Utsumi đồng thanh. Cô nói thế nghĩa là việc bé Ii bị gãy xương trong quá khứ có liên quan đến lai lịch của bé ư?“Gãy rứt xương đa phần không quá đau, nhưng không có trường hợp nào là hoàn toàn không đau đớn gì, cũng gây sưng không nhẹ. Một người mẹ bình thường chắc chắn sẽ dẫn con đến bệnh viện ít nhất một lần. Hãy thử hỏi những bệnh viện, phòng khám chấn thương chỉnh hình gần đây xem họ có khám cho bé gái nào trong độ ba tuổi, bị gãy rứt xương ở khuỷu tay trái trong vòng hai năm nay hay không.”“Bệnh viện…!”Chúng tôi ngẩn người ra. Sakurako bèn tặc lưỡi bực bội, như muốn nói tại sao một việc thế này mà mãi không hiểu ra cơ chứ. Nhưng đúng rồi, bệnh viện thì“Đúng rồi! Bệnh viện sẽ lưu lại địa chỉ và tên của các bệnh nhân.”Tôi và anh Utsumi quay nhìn nhau, đồng thanh. Anh Utsumi có vẻ mặt như muốn nói “Có thế chứ!”, vỗ nhẹ lên vai tôi rồi chạy ra xe tuần tra, bắt đầu lần lượt liên lạc tới các bệnh viện, phòng khám chấn thương chỉnh hình gần đây.“Chị đoán bé bị gãy xương trong hai năm đổ lại ư?”“Có vẻ bé vẫn còn ký ức khá rõ ràng, nên chắc không phải bị gãy xương khi mới sinh ra. Chỉ có thể trong một đến hai năm gần đây.”“À, hình như bé sống gần một công viên. Em và anh cảnh sát đã đi điều tra trong phạm vi một cây số quanh đây, nhưng không thấy manh mối nào cả.”“Một cây số ư?”Sakurako hừ một cái, khoanh hai tay lại, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.“Dù có sự khác biệt, cũng có nhiều giả thuyết khác nhau, nhưng nói chung trẻ em có thể đi bộ được số cây số bằng số tuổi của chúng. Ví dụ một đứa trẻ ba tuổi sẽ đi được ba cây số. Đương nhiên tốn thời gian hơn người lớn rất nhiều. Để chắc ăn, mọi người nên điều tra trong phạm vi ba cây số thì tốt hơn.”“Ba cây số ư…”Với cơ thể nhỏ bé kia ư? Tôi vừa nghĩ vừa nhìn bé Ii. Trẻ em thật kỳ diệu, làm tôi sửng sốt quá chừng. Nhưng tôi còn ngạc nhiên hơn với chuyện Sakurako lại biết nhiều về trẻ em đến thế. Hay cô đã bí mật có một đứa con… Chắc không phải đâu, hẳn đây lại là một trong những kiến thức lặt vặt của cô như thường lệ.Trong thời gian anh Utsumi xác nhận với bệnh viện, Sakurako cùng bé Ii vuốt ve con chó người ta dắt đi bộ ngang qua, rồi ngồi xổm quan sát con bọ cánh cứng trên mặt đất.“Đây là bọ cánh cứng đầu đỏ, nó ăn xác chết nên thi thoảng chị vẫn thấy.”“Hừm.”Tôi thầm nghĩ “Chị đang dạy cho trẻ em cái quái gì thế”. Nhưng thôi. Có lẽ bé Ii cũng chẳng hiểu gì đâu. Tuy nhiên Sakurako quả rất hợp với trẻ con. Có lẽ vì cô có nụ cười giống trẻ thơ, hoặc tính cách tự do tự tại y như chúng. Bé Ii dường như cũng không ghét cô ấy. Tôi vừa mỉm cười nghĩ về hai người đó, vừa ngồi trên băng ghế, thấy năng lượng dự trữ sắp cạn kiệt mất rồi. Lúc đó thì giọng nói của anh Utsumi vang vọng khắp công viên:“Tôi tìm ra rồi! Tìm ra rồi! Là một bệnh viện tư nhân trên cung đường vòng!”Anh Utsumi la hét hào hứng từ trong xe tuần tra. Bây giờ vẫn còn rất sớm nên hẳn sẽ làm phiền những người sống xung quanh, nhưng tôi cũng không thể không hưng phấn. Dù buồn ngủ, nhưng tôi thấy tim đập bình bịch.“Thật sao ạ?”Khi tôi chạy lại gần, anh Utsumi đang cười tươi rói, nheo một mắt, đưa ngón tay cái lên. Động tác cứ như nhân vật chính trong phim. Nhưng không hiểu sao tôi lại bật cười. Tôi biết anh ấy đang muốn ra vẻ trước mặt Sakurako, nhưng có khi phản tác dụng mất rồi. Vốn ngay từ đầu, Sakurako hẳn đã không coi anh ta như đối tượng hẹn hò.“Bây giờ ta mau đi thôi. Bệnh viện đó ở gần cửa hàng tiện lợi mà Tatewaki đã tìm ra bé con này.”“Hả?”“Sao thế?”“Bệnh viện ngoại khoa chấn thương chỉnh hình trên cung đường vòng, gần cửa hàng tiện lợi ư…”Chuyện gì thế này?Bệnh viện đó chính là nơi tôi đã cứu bé Ii khỏi chiếc xe tải đang lao tới hồi sáng nay.(Còn nữa)Giá sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Tuy nhiên tuỳ vào từng loại sản phẩm hoặc phương thức, địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, …