Sách Ngã Vào Tim Nhau , Đau Suốt Một Đời pdf ebook doc epub word wattpad prc đọc online Tác giả: Những kẻ khờ mộng mơ.
👉 Link Sách: https://bit.ly/3d3mbAV
1. Review sách Ngã Vào Tim Nhau , Đau Suốt Một Đời
Sách ebook review Ngã Vào Tim Nhau , Đau Suốt Một Đời file pdf dowload word audio mp3 Tác giả: Những kẻ khờ mộng mơ trong danh mục: Sách văn học / Truyện ngắn – Tản văn – Tạp văn có giá chỉ: 56.900 ₫, xếp hạng: , đi kèm với hơn: 3 nhận xét, đánh giá từ độc giả.
2. Thông tin sách Ngã Vào Tim Nhau , Đau Suốt Một Đời
Sách Ngã Vào Tim Nhau , Đau Suốt Một Đời Tác giả: Những kẻ khờ mộng mơ, Công ty phát hành DuCaBooks Ngày xuất bản 06-2019 Kích thước 12 x 20 cm Loại bìa Bìa mềm Số trang 250 SKU 1607022240668 Nhà xuất bản Nhà Xuất Bản Hà Nội.
3. Mô tả sách Ngã Vào Tim Nhau , Đau Suốt Một Đời
Lời tựa 1: Trong những tháng ngày chênh vênh của tuổi trẻ, chúng tôi đã ngồi lại bên nhau, và cùng nảy ra ý tưởng viết chung một cuốn sách. Chúng tôi là ai? Chúng tôi có gì? Chúng tôi là những người: trẻ, dại khờ và chênh vênh. Chúng tôi có một trái tim chật đầy cảm xúc nhưng cũng trống rỗng cô đơn. Chúng tôi, những người trẻ chênh vênh trước tình yêu, cuộc đời, sự nghiệp. Và từ đó, nhóm viết Những kẻ khờ mộng mơ ra đời! Mỗi câu chuyện trong cuốn sách này là một mảnh nhỏ tình yêu, nỗi cô đơn, thất vọng, đau thương của người trẻ hoang mang, lạc lối. Chúng tôi chẳng có ước mơ hay thông điệp gì to tát, chỉ đơn giản là muốn kiếm tìm những tâm hồn đồng điệu để sẻ chia, để được kể và được lắng nghe. Điều duy nhất chúng tôi hy vọng mang đến cho các bạn – những người đọc – chỉ có hai từ “đồng cảm”! Lời tựa 2: Dean Parker đã từng nói rằng, “Việc một cô gái uống say rồi nhấc điện thoại lên gọi cho người yêu cũ. Tuy nhiên, gọi điện sẽ khiến cô ấy nghe được giọng nói của chàng trai và phải nghĩ ra một điều gì đó để nói. Nhắn tin thì đơn giản hơn rất nhiều nên nếu nhớ người xưa, việc nàng cầm điện thoại lên để nhắn cho chàng đôi ba dòng tin thật đơn giản và dễ dàng vì cô nàng sẽ có nhiều thời gian để suy nghĩ và không cần nghe giọng nói của chàng để thấy trái tim mình đau nhói.” Đó chỉ là một trong những quan niệm trong nhiều quan niệm khác nhau về thất tình. Đã có một thời ta bồng bột, ngây dại khi hằng đêm mong ngóng một tin nhắn nháng lên từ màn hình điện thoại, hay đơn giản chỉ là một câu hỏi tưởng như thừa thãi “Em đã ngủ chưa?” Có lẽ, hơn một lần trong đời, ai cũng đã từng trải qua cái cảm giác hụt hẫng, trái tim nhói đau lên khi nghĩ về hình ảnh của người cũ. Đâu đâu cũng là những kỷ niệm, góc phố, trạm chờ xe buýt, rạp chiếu phim, hay những cung đường đầy nắng. Đó là những kỷ niệm đẹp, nhưng sau cùng kỷ niệm cũng sẽ vẫn mãi là kỷ niệm mà thôi. Việc đắm mình trong những ký ức sẽ chẳng thể nào là giải pháp tốt hơn cho tình cảm của bạn. Nhưng tuổi trẻ cho phép ta mắc những sai lầm để rồi từ đó vực mình dậy và sống tiếp. Có thể nói, thất tình hẳn là thứ gia vị “đắng” trong quãng thời gian tuổi trẻ của cuộc đời, của những năm tháng chênh chao, đầy mộng ước. Ai có đủ tự tin để nói rằng, mình sẽ tự vực mình dậy sau những lần tan vỡ ấy. Và chắc hẳn, cách xử sự của mỗi người sẽ đều khác nhau. Có người say để quên, có người làm việc một cách điên cuồng, có người lo chăm chút bản thân mình để trở nên xinh đẹp hơn. Còn có những người chỉ lặng yên, chờ đợi một mối quan hệ mới, một mối lương duyên mới. Nhưng sau cùng, vẫn chỉ là những cách khác nhau để bản thân mình cảm thấy ổn nhất mà thôi. Và khi ấy, chúng tôi đã tự gọi mình là Những kẻ khờ mộng mờ. Thất tình chỉ là thứ gia vị đắng đầu tiên trong “bàn tiệc tuổi trẻ” mà chúng tôi mang tới cho các bạn. Hãy đón chờ nhé! Đọc thử: 1. Tình yêu là thứ cảm xúc không thể lý giải, không thể khống chế. Chỉ biết rằng, khi vừa nhìn thấy người ấy, trái tim mình đã không còn thuộc về mình nữa. Anh có biết, chỉ một thoáng nhìn anh, nhưng hình bóng ấy khắc sâu trong trái tim em đến suốt cuộc đời, xóa không mờ, quên không được! Người ta nói thế giới có bảy tỷ người, sao phải mãi nặng lòng vì một người vốn không thuộc về mình? Nhưng đó là bởi người ta chưa từng gặp được một người khiến họ hiểu rằng, bảy tỷ người ấy cũng chẳng thể so nổi với một ánh nhìn. Em không biết lý do vì sao mình yêu anh, em chỉ biết một điều, đó là sự thực, mãi mãi. Cảm ơn anh, thanh xuân của em tươi đẹp là vì đã từng có anh ở đó! Bảo bối à, tại sao chúng ta lại chia tay? Có một khoảng thời gian, anh đã từng điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó, cho dù là ngụy biện đi chăng nữa để lý giải cho nguyên nhân chúng ta chia tay? Nhưng ngay cả khi tâm hồn đã chằng chịt thương tổn, anh vẫn không tài nào tìm kiếm được câu trả lời. Có lẽ… anh cũng không biết nữa, nhưng chúng ta chia tay rồi, phải không? Anh vẫn còn nhớ ánh mắt buồn bã của em ngày hôm ấy, lúc em nói lời chia tay; lúc đó anh không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn em – bảo bối à, em đã từng bao giờ nói dối anh? Nhưng tất cả đã không còn quan trọng, bởi vì em của hiện tại đang hạnh phúc, đúng không? Bảo bối à, anh đã không còn là cậu bé đơn thuần năm đó, coi một người là cả thế giới; tháng ngày không có em, dù cho đau buồn nhưng rốt cuộc chúng ta vẫn sống, phải không? Và rằng, những lời hứa mãi mãi khi xưa, thời gian trôi đi, cũng đã nhạt nhòa rồi. Bảo bối à, anh đã chẳng còn là cậu bé mù quáng đứng đợi ở ngã tư đường em thường đi qua chỉ để kiếm tìm một hình bóng quen thuộc; có một số chuyện, chúng ta đều đã quên rồi. Bảo bối à, cuộc đời này chúng ta không thể cùng nhau đi đến cuối con đường, hẹn em ở một cuộc đời khác bớt đớn đau và sai lầm, có thể cùng nhau nắm tay đi tới cuối cùng. Bảo bối, tạm biệt… Tớ đã từng đợi cậu trong mỗi giấc mơ đêm về. Tớ đã từng đợi cậu ngoảnh mặt lại gọi tên tớ đầy dịu dàng. Tớ đã từng đợi cậu yêu tớ thêm một lần. Nhưng, là “đã từng”. Tớ dằn lòng để cậu đi, vậy tớ có tư cách gì để mang cậu về bên tớ? Thanh xuân đã qua, tớ không có cách nào vớt lại. Tình yêu trong cậu phai nhạt, tớ không biết làm sao để kéo giữ. Tuổi trẻ có thể trao nhau hẹn ước rồi cùng nhau đi đến cuối con đường, có thể xem như may mắn cả một đời. Nhưng tớ và cậu, chúng ta chắc chẳng may mắn đến thế. Lạc nhau giữa những mơ hồ và mộng ảo, sớm chia đôi lối đi, là duyên phận chúng ta không thể đi đến thiên trường địa cửu. Nỗi đau có lớn đến đâu, bánh xe thời gian vẫn không chịu ngừng lại dù chỉ một khoảnh khắc. Tớ và cậu, chúng ta rồi sẽ phải đi qua, tự cho mình một cơ hội để được mạnh mẽ, tự cho mình một lần được dũng cảm dám buông tay để nắm lấy một bàn tay khác. Cảm giác trống rỗng len lỏi vào từng thớ thịt, râm ran khó chịu như cơn ngứa dưới da không tài nào gãi nổi. Hình như một trong số họ đã từng cảnh báo về điều này, về một cảm giác khó chịu mà sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp phải. Cô sẽ không thấy được lấp đầy mà khoảng trống sẽ chỉ ngày một rộng hoác thêm. Vết thương sẽ không thể được chữa lành bằng thuốc giảm đau. Điện thoại, cô không buồn sạc nữa. Khi người khác hỏi đến, cô chỉ việc cười trừ và nói qua loa rằng một ngày nọ, nó bỗng lăn ra hỏng. Cô nghĩ đến một khuông nhạc mà nơi đó cô và mỗi người đã đi qua đời là những nốt đen, nốt trắng. Ai nấy đều mang một âm sắc riêng, nhưng cách họ ném mình vào đời nhau, ngẫu nhiên, lộn xộn, khiến cho bản nhạc mãi chỉ vang những giai điệu chát chúa chơi vơi. Giữa buổi trưa nắng, cô xách xe ra đường để tìm mua một cây đàn ghita. Cô không mấy hào hứng với ý nghĩ sẽ phải tiếp chuyện người bán hàng quá nhiệt tình nào đó, nhưng sự ngẫu hứng tạm thời lấn át tất cả. May sao, trực cửa hàng là cậu sinh viên trẻ gầy gò và trầm lặng. Cậu kiên nhẫn để cô lang thang nhìn ngắm những cây đàn treo san sát trên tường, nhấc chúng khỏi giá rồi đặt lại, không gảy đến một nốt. Cậu chỉ lẳng lặng đứng dậy khi cô đưa ra hai chiếc cuối cùng. Cậu tỉ mỉ lên dây và đánh một đoạn trên mỗi chiếc đàn rồi giải thích đặc điểm của chúng. Cô chọn chiếc đàn tiếng trầm và có độ vang, với màu gỗ điệp nâu sậm. Cô ôm đàn, mò mẫm tập từng nốt một, để cho những đầu ngón tay của mình dần quen với dây đàn thô cứng. Cô cũng chỉ tập duy nhất có một bài mà thôi. Bài hát buồn tênh nhưng lại có sức chữa lành. Tinh cầu nhỏ bé, xoay quanh cuộc đời Tinh cầu nhỏ bé, yêu không thành lời Từng cuộc tình đã đi qua, đi qua Không có gì buồn hơn thế Cô căng mình ra để ghi nhớ cách đặt tay cho mỗi nốt nhạc và cách chuyển từ nốt này sang nốt khác, đó là lần đầu tiên, sau bao lâu, cô nỗ lực để sắp xếp thứ gì. Cây đàn gỗ khi trò chuyện thủ thỉ, khi trầm ấm cười vang, ôm lấy cô và cả những gì cô đã vĩnh viễn mất đi. Cô nghĩ đơn giản, sẽ tập đánh bài này, ghi âm lại, và tặng cho những người đàn ông ấy – những tinh cầu cô đơn đã một lần xoay quanh đời cô – và để cô xoay quanh đời họ.